Nhân vật chính trong câu chuyện không đã không còn thi đấu. Trận đấu ấy diễn ra vào năm 2012, tức chưa đầy 18 tháng sau vụ chuyển nhượng đình đám 50 triệu bảng của Fernando Torres từ Liverpool sang Chelsea.
Ban đầu tưởng chừng thương vụ đó sẽ khiến Liverpool gặp khó nhưng cuối cùng Chelsea mới là bên phải “đau đầu” hơn. HLV Roberto Di Matteo của The Blues đã từ bỏ việc cố gắng gò Torres vào hệ thống và chuyển sang tận dụng Didier Drogba ở trên.
Ở trận Chung kết đó, Ramires và Drogba đã đưa Chelsea vượt lên dẫn trước 2-0. Sau đó, Kenny Dalglish của Liverpool đã hy sinh tiền vệ Jay Spears và tung Andy Carroll vào sân. Carroll sớm ghi bàn và tạo ra sự nhiễu loạn trong vòng cấm mỗi khi bóng rót vào. Cuối cùng, Petr Cech đã có một pha cản phá xuất sắc cú đánh đầu của Carroll để khép lại trận Chung kết với tỷ số 2-1.
Jordan Henderson là chứng nhân duy nhất còn chơi bóng kể từ ngày hôm đó. Tuy nhiên, câu chuyện của hai đội một lần nữa vẫn xoay quanh những số 9.
Cuối tuần này, nhiều khả năng Jurgen Klopp sẽ sắp xếp Sadio Mane ở trung lộ. Hỗ trợ anh là Mohamed Salah và Luis Diaz. Sự nghiệp của Mane tại Liverpool ghi dấu ở cánh phải, rồi chuyển sang cánh trái khi Salah cập bến, nhưng ở trận Chung kết, Mane có thể mang đến một diện mạo mới.
Trong khi đó, Thomas Tuchel có thể cân nhắc lựa chọn Romelu Lukaku cho vị trí tiền đạo mũi nhọn hoặc chọn 3 người từ những cái tên như Mason Mount, Timo Werner, Christian Pulisic và Kai Havertz. Nếu vậy thì Havertz sẽ được chơi cao nhất. So sánh với Drogba và Carroll, người ta thấy các số 9 của bóng đá hiện đại đã phát triển lên một tầm mới.
Với số 9 cổ điển, các tiền đạo thường đá ở trung tâm và ghi những bàn thắng quan trọng. Nhưng càng ngày vị trí ấy càng mất đi sức nặng so với trước. Điển hình là việc Man City vô địch liên tiếp mà không có một trung phong đích thực trong đội hình, hay Arsenal vui vẻ loại bỏ Pierre-Emerick Aubemeyang vì anh không đóng góp được nhiều cho đội bóng ở bên ngoài vòng cấm.
Mane đã định nghĩa lại số 9 của bóng đá. Anh là cầu thủ nhanh nhạy, giỏi đánh sau lưng trung vệ đối phương và rất phù hợp với cách chơi của Liverpool. Mặt khác, rất ít cầu thủ ở Premier League (và chắc chắn không có ai cao dưới 1m80) giỏi như vậy trong việc bật tường rồi lại nhận bóng trong tư thế quay lưng với khung thành. Anh cũng rất cừ trong chuyện kiếm về những pha đá phạt cho đội nhà trong những tình huống ngặt nghèo.
Trên lý thuyết, Havertz thì ngược lại – giống với một trung phong tự nhiên, với chiều cao 1m90. Tuy nhiên, anh lại thích những tình huống từ từ ập vào vòng cấm hơn là “mắc võng” ở trong đó.
Tuy nhiên, có lẽ điều quan trọng nhất là ngay cả khi Mane và Havertz có khả năng được ưu ái hơn thì họ cũng không phải là những số 9 truyền thống. Đối với Liverpool, Diogo Jota trong một giai đoạn giống một số 9 bởi đã ghi rất nhiều bằng thắng bằng đầu. Nhưng anh cũng là người nhỏ nhắn, thích chơi rộng, với nhịp độ nhanh.
Roberto Firmino ban đầu được coi là một số “9 ảo”, song càng ngày anh càng thích di chuyển vào trong vòng cấm hơn. Trong khi đó, Divock Origi gần hơn với định nghĩa “tiền đạo mục tiêu (target man).
Theo quan điểm của Tuchel, Werner có thể được sử dụng để khai thác những khoảng trống ở hàng phòng ngự Liverpool. Ngay cả Romelu Lukaku, cũng không phải là một người thích chơi bám cắm. Anh thích cắt từ biên phải vào giống như cách vẫn làm ở Inter Milan. Lukaku không coi mình là Diego Costa, Olivier Giroud, Drogba hay thậm chí là Torres.
Cuối cùng, dù hai đội không sở hữu những số 9 cổ điển nào nhưng ở lần chạm mặt gần nhất tại Chung kết Carabao Cup, hai bên đã tạo ra xG (hệ số bàn thắng kỳ vọng) hoàn hảo: 4.4. Chỉ có thần may mắn ngoảnh mặt mới khiến Chelsea và Liverpool không được ăn mừng bàn thắng trong 120 phút thi đấu chính thức. Nó cho thấy, vị trí số 9 sau 10 năm đã phát triển ra sao và đã đến lúc người ta cần bỏ đi định kiến, mỗi đội bóng đều cần có một trung phong cắm.
(lược dịch từ Athetic)
Copy Link
Be the first to comment